Đã qua hai tháng rồi, từ ngày anh cất bước rời xa em.
Khi yêu nồng cháy bao nhiêu, khi quay lưng lại hững hờ lạnh nhạt bấy nhiêu.
Em thật ko hiểu, con người ta có thể dễ dàng yêu và dễ dàng quên đến như vậy hay sao.
Hai tháng trôi qua, nỗi nhớ trong em chưa hề nguôi ngoai, nước mắt em vẫn rơi khi nhớ về kỷ niệm của đôi mình.
Từ nay, em sẽ không ngốc nghếch nữa. Em sẽ là một cô gái vui vẻ, tự tin, xinh đẹp hơn, em xứng đáng với những thứ tốt đẹp hơn so với những gì nhận từ anh… anh ạ, em không muốn mình buồn như vậy nữa.
Đã một năm rồi phải không anh, em không muốn đôi mắt mình đẫm lệ… Những lúc em tưởng rằng đã có thể quên anh thì anh lại xuất hiện. Em cảm giác mình giống như một con rối, không thể kiểm soát được cảm xúc của mình anh ạ. Anh dẫn em đi từng bước… từng bước một… nhưng sau tất cả, sau những nụ cười, em lại quay về với nỗi buồn chỉ mình em thôi.
Previous PostBài đăng cũ hơn
Trang chủ